Search

Mình có quen một em nhà cũng không có khá giả gì, ...

  • Share this:

Mình có quen một em nhà cũng không có khá giả gì, nhưng từ hồi cấp 2 đã mơ ước đi du học. Khi con nhà người ta làm việc với trung tâm tư vấn du học này kia, em tự mày mò nộp đơn. Em bị gần hết các trường từ chối, nhưng lại được Stanford nhận.

Em vào trường được 2 quý thì covid xảy ra, Stanford đóng cửa để học online, sinh viên Mỹ về nhà hết. Vì các chuyến bay về Việt Nam bị huỷ, trường cho em ở lại trong ký túc xá một mình. Lúc mình mang sang đồ ăn cho em, hỏi em sống thế nào, em bảo em thèm đồ ăn Việt. Em đi chợ châu Á mua đồ về nấu, nhưng ngày hôm sau bếp của ký túc xá đóng cửa, em phải vất hết đồ đi.

Bây giờ, chính phủ Mỹ ra luật bắt sinh viên quốc tế rời khỏi Mỹ nếu trường chỉ học online. MIT và Harvard đang kiện cơ quan nhập cư của Mỹ, một số trường tìm cách mở lớp dạy trong campus để cho phép sinh viên ở lại. Stanford vẫn chưa thấy nói gì. Em rất hoang mang.

Đêm qua đang ngủ nằm mơ về chuyện này, tự nhiên mình ngồi dậy khóc.

Cuộc sống sinh viên quốc tế ở Mỹ chưa bao giờ dễ dàng. Ngoài chuyện nhớ nhà, đơn độc ở nơi đất khách quê người, sinh viên quốc tế ở Mỹ còn luôn phải thấp thỏm lo sợ chuyện giấy tờ. Chẳng may mình mất tờ giấy này thì sao? Có khi nào mình điền sai thông tin vào bản khai này rồi ảnh hưởng đến các bản khai sau? Năm nào mình cũng phải về Việt Nam xin lại visa, và năm nào cũng lo visa bị từ chối đến mất ngủ.

Là sinh viên quốc tế, mình bị mất nhiều cơ hội so với sinh viên bản địa. Làm việc gì cũng phải tra xem sinh viên quốc tế có được phép làm hay không, nhưng mình có phải luật sư đâu mà hiểu hết các điều luật.

Để an toàn, mình cuối cùng chẳng làm gì hết. Báo chí mời viết bài, mình từ chối. Nhiều hội thảo ở bên ngoài Mỹ công ty tài trợ cho đi mình cũng không dám đi vì sợ ra rồi không vào lại được. Công ty khác mời đến nói chuyện, mình không dám đến vì sợ bị hiểu nhầm là làm việc cho công ty đó.

Bây giờ, sinh viên quốc tế lại còn bị đe doạ bị đuổi ra khỏi nước Mỹ. Nhiều người như em mình quen phấn đấu cả đời để có được một cơ hội theo đuổi giấc mơ Mỹ, để rồi công sức bị xoá bỏ chỉ bởi một điều luật.

Cảm thấy thật bất lực.

Sức người không đọ lại được với ý trời.

Cảm thấy thật mệt mỏi.

Sống trên một đất nước mà chính phủ nước đó tìm mọi cách để xua đuổi những người như mình. Hết H1B đóng cửa đến F1 bị đuổi.

Nếu bạn hay người thân của bạn bị ảnh hưởng bởi những luật nhập cư mới của Mỹ, mình thật sự chia buồn cùng bạn. Mình hiểu cơn ác mộng bạn đang phải trải qua, và mình hy vọng bạn sẽ vượt qua nó.

===
Đây là một vấn đề gây nhiều tranh cãi, và mình biết có một số ý mình viết ở đây khiến nhiều người không hài lòng.

Nếu bạn bất đồng với bài viết này, mình trân trọng ý kiến của bạn và cảm ơn bạn đã tham gia đóng góp vào cuộc thảo luận. Ý kiến của bạn sẽ giúp người đọc có thêm cái nhìn từ nhiều góc độ khác nhau.

Mình mong độc giả không đồng ý với tất cả những gì mình nói chỉ vì họ thích mình. Mình cũng hy vọng bạn không tấn công người khác ở đây chỉ vì họ đồng ý hay không đồng ý với bạn.

Và mình cũng xin nói lại rằng: chỉ vì mình đưa ra một điểm mình không thích về điều gì đó, không có nghĩa là mình không thích điều đó, hay hàm ý rằng một thứ khác là tuyệt vời hơn. Nước Mỹ đã cho mình rất nhiều. Người dân Mỹ đã rất tốt với mình. Mình luôn trân trọng những điều đó. Mình chỉ muốn thể hiện sự đồng cảm của mình với những người đồng hương đang ngồi trên đống lửa.


Tags:

About author
Blog Tiếng Việt: https://huyenchip.com/vn/
Kỹ sư trí tuệ nhân tạo. Tác giả của "Xách ba lô lên và đi", "Giấc mơ Mỹ - Đ
View all posts